Hai ngày thật lạ.Chiều nay (6/9 /2011) mình và nhóm Truyền Thông có lời mời dự lễ tại Trung Tâm Mục Vụ, số 6 Bis Tôn Đức Thắng ,sau lễ sẽ chia tay Trường nhóm Truyền Thông của Giáo Phận đó là anh Kình , lý do anh sắp rời xa VN , nên không thể vắng mặt .
Thông thường mình rời khỏi Cty lúc 17h , đón con về nhà sắp xếp chuẩn bị đi dự lễ lúc 18h 30 .Ối trời bây giờ đã 16h rồi mà kìa ..xe mình bị sao mà xẹp lép , chắc phải dắt qua đường vá thôi kẻo không kịp giờ lễ....
Quyết định đi vá xe liền , lúc này cũng gần tan tầm, mà đoạn đường Nguyễn Thái Sơn lưu lượng xe khá đông ,nên mình dắt qua cũng không thể nhanh hơn .Bỗng giật bắn mình , vì hai thanh niên chạy xe ngược chiều ,một người ngồi phía sau ,thoắt một cái túm ngay cổ áo mình , rồi chạy cái vù mất tiêu trong đám đông xe cộ qua lại .Phản xạ mình là chụp cổ áo lại và định thần , thì ra mình bị giật sợi dây chuyền ,có cái mặt thập tự Chúa , nhưng may chưa đứt .....
Hú hồn , vẫn còn run và vừa mừng vừa buồn vừa nghĩ ngợi : sao hai niên đó còn trẻ khỏe ,còn có khả năng làm việc ,sao lại có thể chiếm đoạt tài sản của người khác chứ !?
Ôi giờ lễ sắp đến , mà mình mới tới cầu Bông Đinh Tiên Hoàng , bỗng dưng xe mình chạy chậm rì ,rồ ga thật lớn mà vẫn không nhanh hơn , mình trả số lại xem có nhanh hơn không ... Chúa ơi nó càng nặng hơn , lại còn bốc mùi cao su khét khét nữa chứ và cuối cùng là không thể chạy nổi .
Đúng lúc này điện thoại reo ...vì gần đến giờ lễ nên chi Sương ( một chị trong nhóm ) sốt ruột chưa thấy mặt mình và gọi , mình kể tình hình này , chị nói" ráng tìm bãi xe công cộng đâu đó gời đi , đón xe ôm lên , tối chị chở về" mình nghĩ ngay tới Cty Vina Giày để gởi , nhưng bánh xe nó cứng ngắc cứng đơ , không tài nào di chuyển được , mình muốn khóc , bó tay , những người đi đường hiếu kỳ nhìn mình nhưng có lẻ ai cũng bận và họ nghĩ mình cũng sẽ giải quyết được.
Đứng giữa đường chẳng biết xoay sở thế nào với cái xe bất lực và nặng trịch kỳ khôi , chưa bao giờ gặp như thế này , lúc đó có 2 anh bảo vệ quán cafe gần đó bước ra hỏi ,nhưng cũng không giúp được gì ,vì họ đang làm nhiệm vụ và họ cũng chẳng có đồ nghề ., rồi lại có 1 chú cũng lớn tuổi đến nói : "Xe cô bị cọ sát bố thắng rồi" (vì thợ vá xe vặn ốc thắng quá chặt , làm nở bố thắng, gây hiện tượng ma sát này) và chú vừa đẩy vừa khiêng vô lề đường , vào nhà bên cạnh là tiệm bán đồ lạc xoong , co ống nước linh tinh gì đó , nhưng đó cũng lại là tiệm của chú luôn (nên mới có kìm),rồi chú gọi đứa con trai ra, lấy kìm vặn vặn sửa sửa một lúc thì xe di chuyển được ......thế là mình vội vàng cảm ơn , rồi "dzọt" hết ga ..... Vào đến trung Tâm Mục Vụ , bước vô phòng lễ , vừa kịp lúc Cha đang mặc áo lễ , ôi thật may , mình đến kịp giờ lễ rồi ...thở phào toại nguyện , tạ ơn Chúa đã sắp xếp cho con.
Ngày hôm sau ,là ngày khai giảng lớp viết tin phóng sự , giờ học cũng được bắt đầu lúc 18h 30 .Hết giờ làm việc mình dắt xe ra về và đi đón con , vừa qua khỏi bùng binh Ngã Năm Chuồng Chó đoạn 1km , xe lại bị trục trặc , mà lần này là lỗi tại mình vì hết xăng , phải đẩy bộ thôi , mà chưa biết cây xăng ở đâu chỉ nhớ loáng thoáng ở gần nhà thờ Xóm Thuốc thì phải ,có nghĩa là đẩy bộ khoảng 2 km nữa đó , làm việc cả ngày đã mệt , bụng đang đói lại còn đẩy chiếc Honda này nữa mới "đuối", vừa đẩy vừa cố mở mắt thật to xem cây xăng xuất hiện chưa, dù là cây xăng"cục gạch" , mới đẩy có mấy trăm "centimet" thôi sao mà thấy muốn "say xẩm" rồi , nhưng phải cố ,kẻo trễ giờ học .....
Lúc ấy một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi ,chạy chiếc xe giống như CUB 81 đời xưa vậy đó,rà rà theo mình , rồi anh ấy hỏi :
-" Xe cô hết xăng hả ? "
Mình nhìn anh ta thấy không hề quen , vì lịch sự nên cũng trả lời cho qua :
-"Đúng rồi xe tôi hết xăng và hỏi : không biết gần đến cây xăng chưa? "
-" Tôi cũng không biết nữa , nhưng xe tôi có xăng đây , cô tắp vào lề đường đi , để tôi lấy xăng cho " anh ta trả lời.
Sao đây ta , ông nội này thiệt hay giả zậy ta!? đẩy bộ thì mệt , trễ giờ đón con, trễ giờ đến lớp ,mà "chảnh" sao được , phải đồng ý thôi , nhưng ông này ,sao tự nhiên tốt vậy ? hay có ý đồ gì đây ....!!!??? phải cận thận . (Vì hôm qua gặp người xấu nên đâm nghi ngờ )
Đang suy nghĩ thì anh ta nói:" cô vào lề đường đi" ,
Quay sang nhìn anh ta từ đầu đến chân , thấy cách ăn mặc rất bình thường không có gì đặc biệt , khuôn mặt thì khó đoán, thấy cũng ..".không gian không ngoan".Thôi thì ghé vào lề đường , nhưng để chắc ăn nhìn xem chỗ nào có người đã . À kia rồi cổng xí nghiệp X 32 , có nhiều người đang đón người nhà tan sở , ghé vô đây , nếu anh ta giở trò gì thì mình hô hoán lên sẽ có người cứu giúp .
Bây giờ 2 xe đều dừng lại , không biết anh này sẽ rút xăng ra bằng cách nào đây ? có giựt cái ống xăng cho vào lon như ông chồng mình có lần làm như vậy để rửa sơn ....Ôi phúc tạp quá đi , phiền phức cho anh ta qúa.
Nhưng không phải vậy , anh ta mở một cái túi vừa nhỏ lại vừa cũ ra , thò tay rút ra một cái ...cái gì biết không ? không ai biết được và đoán được .
Trời ! một cái ống chích thật to , Cty mình bán dụng cụ thú y , mà mình chưa thấy cái ống chích nào to như thế ,chắc nó phải là 50ml cơ,rồi rút xăng trong bình xe của anh ta ra , mình nhanh tay cũng mở nắp xăng , để anh ta bơm xăng cho xe mình , lần đầu mình thấy màu của xăng là màu xanh rêu đó , ngộ quá! hay quá , thế là xong "dư sức qua cầu" hihi...
Mình lại suy nghĩ ,chắc anh ta chuyên làm cái zụ này kiếm tiền đây ,thôi mình đưa cho "ổng" 20.000đ vừa trả ơn ,lại xòng phẳng .Có phải thế đâu, anh ta không nhận , làm mình cũng bối rối chỉ biết cảm ơn , anh ta vội vã bỏ đi trước mình , nhìn theo anh ta và quan sát thấy trên xe có treo thêm 1 cái mũ bảo hiểm , eo ơi vậy anh ta làm nghề xe ôm đây mà ....
Đóng nắp xe lại mà vẫn không khỏi thắc mắc .Thời buổi này mà sao có chuyện "thần thoại" lạ như thế ,người tốt vẫn quanh đây ,một ngày anh ta chạy được bao nhiêu tiền ? mà chuyên giúp người kiểu này , 1 lần 50lml xăng thì lấy đâu ra tiền cơm gạo , có phải đây là ông Tiên thời hiện đại ,hay hiện thân Giêsu ...dù rằng hành động này đối với người khác có thể xem là "chuyện nhỏ", nhưng suy cho cùng nghĩa cử thật to tát , từ bé tời giờ , mình chưa từng nghe, chưa từng thấy cách giúp người như thế này bao giờ.
Càng nghĩ càng thấy xấu hổ khi mình đòi trả tiền công cho anh ta và đánh giá sai lệch về một con người , mà anh ấy lại chỉ làm phước giúp đỡ người khác không hề suy tính ,mà người đời ngày nay vẫn quan niệm "Thời buổi nhiễu nhương , Thạch Sanh thì ít Lý Thông thì nhiều " không hoàn toàn đúng trong trường hợp này... có lẽ hình ảnh này mình sẽ thật khó quên và chắc cũng không biết khi nào mới gặp lại anh "xe ôm" lạ lùng này !
........Trong lúc vẫn còn suy nghĩ , cạnh đó có 2 cô công nhân đứng chờ người nhà đón , họ thấy sự việc của mình ,các cô cũng hiểu phần nào câu chuyện và cười với mình , cái cười thật đồng cảm .